xuyên qua thành Hoa Tranh
"...nhớ năm xưa tuổi còn niên thiếu
ta thích chuyện phiếm chàng thích cười
cùng nhau ngồi dưới bóng đào tươi
gió múa đầu cành chim ca hát
chẳng hiểu vì sao ta ngủ mất
Chiêm bao hoa rụng biết bao nhiêu..."
Bản Sự_Lư Tiền
ai bảo Hoa Tranh chỉ một lòng yêu thương Quách Tĩnh?
năm ấy Hoa Tranh mới 15, Đô Sử mới 20, chỉ cách ngày thành thân chưa tròn một tháng. Đã sớm có hôn ước từ khi còn nhỏ, nhưng vì dã tâm thôn tính mọi vùng trời của Thành Cát Tư Hãn (Thiết Mộc Chân), Đô Sử bị giết trên đường trở về sau khi cầu hôn.
"Hắn nằm trên cỏ, nhìn lên bầu trời xám xịt. “Trời lại mưa rồi a…” Nước mưa lạnh lẽo không ngừng rơi trên miệng vết thương, máu vừa trào ra lại bị nước mưa xối trôi đi. Như vậy cũng tốt… hiện tại người đầy thương tích, nếu để nàng nhìn thấy…
Khi đó thực không nên nói câu kia, nhìn thấy thế này… nàng thật sự sẽ khóc a…
Kỳ thật… không phải ta muốn nhìn thấy nàng khóc, ta chỉ là muốn nhìn thấy trong mắt nàng có ta…
Kỳ thật… rõ ràng là có đi, lại luôn không chịu thừa nhận với ta… nàng quả thật là bốc đồng…
Thật đúng là… tiếc nuối…
Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đã không còn thấy rõ màu sắc bầu trời nữa rồi.
Nhưng mà… Vì sao…
Ta vẫn có thể thấy nàng… … … …
Mưa càng lúc càng lớn, càng ngày càng lạnh, bầu trời cùng mặt đất chỉ còn lại màn mưa vô hạn, không còn bất kỳ thanh âm nào khác...
Hết thảy đều quay về tĩnh mịch"
Dù cho kết thúc mối tình ấy là cái chết của Đô Sử, Hoa Tranh lang bạt. Nhưng nó khắc sâu vào suy nghĩ của mình rồi. Đô Sử ngang tàng, mạnh mẽ, si tình. Hoa Tranh bướng bỉnh, ngây thơ.
P/S: Haizzz, anyway, cũng chỉ là một câu chuyện hư cấu, có thể nhân vật là có thật, nhưng ai có thể kiểm chứng đây? Nhưng mà thật sự đã rung động lòng người mà.
ta thích chuyện phiếm chàng thích cười
cùng nhau ngồi dưới bóng đào tươi
gió múa đầu cành chim ca hát
chẳng hiểu vì sao ta ngủ mất
Chiêm bao hoa rụng biết bao nhiêu..."
Bản Sự_Lư Tiền
ai bảo Hoa Tranh chỉ một lòng yêu thương Quách Tĩnh?
năm ấy Hoa Tranh mới 15, Đô Sử mới 20, chỉ cách ngày thành thân chưa tròn một tháng. Đã sớm có hôn ước từ khi còn nhỏ, nhưng vì dã tâm thôn tính mọi vùng trời của Thành Cát Tư Hãn (Thiết Mộc Chân), Đô Sử bị giết trên đường trở về sau khi cầu hôn.
"Hắn nằm trên cỏ, nhìn lên bầu trời xám xịt. “Trời lại mưa rồi a…” Nước mưa lạnh lẽo không ngừng rơi trên miệng vết thương, máu vừa trào ra lại bị nước mưa xối trôi đi. Như vậy cũng tốt… hiện tại người đầy thương tích, nếu để nàng nhìn thấy…
Khi đó thực không nên nói câu kia, nhìn thấy thế này… nàng thật sự sẽ khóc a…
Kỳ thật… không phải ta muốn nhìn thấy nàng khóc, ta chỉ là muốn nhìn thấy trong mắt nàng có ta…
Kỳ thật… rõ ràng là có đi, lại luôn không chịu thừa nhận với ta… nàng quả thật là bốc đồng…
Thật đúng là… tiếc nuối…
Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đã không còn thấy rõ màu sắc bầu trời nữa rồi.
Nhưng mà… Vì sao…
Ta vẫn có thể thấy nàng… … … …
Mưa càng lúc càng lớn, càng ngày càng lạnh, bầu trời cùng mặt đất chỉ còn lại màn mưa vô hạn, không còn bất kỳ thanh âm nào khác...
Hết thảy đều quay về tĩnh mịch"
Dù cho kết thúc mối tình ấy là cái chết của Đô Sử, Hoa Tranh lang bạt. Nhưng nó khắc sâu vào suy nghĩ của mình rồi. Đô Sử ngang tàng, mạnh mẽ, si tình. Hoa Tranh bướng bỉnh, ngây thơ.
P/S: Haizzz, anyway, cũng chỉ là một câu chuyện hư cấu, có thể nhân vật là có thật, nhưng ai có thể kiểm chứng đây? Nhưng mà thật sự đã rung động lòng người mà.
Nhận xét
Đăng nhận xét